Theo chân kẻ chăn dắt, hành hạ trẻ em



Gã đàn ông chở bọn trẻ đi bán hoa
Gã đàn ông chở bọn trẻ đi bán hoa
2 giờ khuya, khu vực trung tâm đã thưa người, duy chỉ còn đường Bùi Viện - Đề Thám thì vẫn đông khách. Bất chấp tiếng nhạc inh ỏi, khói thuốc mịt mờ, các em tiếp tục len lỏi vào các quán bia để bán hoa. Thấy tụi nhỏ tội nghiệp, nhiều vị khách tây hảo tâm cho tiền lúc thì vài chục, có khi cả trăm nghìn.
Thấy trên tay Nam vẫn còn nặng trĩu những bó bông, Liên xúi Nam đến mượn tiền của người bán chewingum. Sau một hồi chần chừ, Nam bảo hôm trước mượn chị ấy chưa trả được nên không dám. Sợ bọn nhỏ bị ăn đòn, chúng tôi và chị Kiều lại lấy tiền mua bông ủng hộ. Lát sau, Dũng lê lết ôm đống hoa về vẻ mặt buồn so, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay xui quá, năn nỉ hoài mà khách chẳng mua cho, mới bán được hai trăm ngàn, thế nào về cũng dính đòn”. Thấy thương tình, chị Kiều vừa lấy tiền đưa Dũng vừa bộc bạch: “Tiếng là cho mượn chứ tui biết lũ trẻ làm gì có tiền trả, nhưng sợ bọn chúng bị lũ người chăn dắt đánh đập nên thỉnh thoảng mình vẫn làm phước”.

Chứng kiến cảnh đó, bác Lê Tú Lan - cán bộ hưu trí trĩu giọng: “Tương lai tụi nhỏ sẽ đi về đâu khi hàng ngày phải đối mặt với việc mưu sinh giữa đêm trường và nỗi sợ hãi bị đánh đập, hành hạ. Nếu lỡ mai này không mượn được tiền hoặc không được những người tốt bụng như chị Kiều giúp đỡ, bức bách quá bọn trẻ làm liều đi trộm cắp, thậm chí bị kẻ xấu lợi dụng mượn tay đi giao “cái chết trắng”, dụ dỗ vào con đường nghiện ngập, làm tay sai cho chúng thì sao? Ranh giới giữa thiện và ác rất mong manh, nhất là ở môi trường nhạy cảm, nhiều cám dỗ”.
 - 1
Gã đàn ông chở bọn trẻ đi bán hoa
Có lần thấy Liên chăm chú nhìn ra công viên - nơi có những em nhỏ đang chơi đùa, chúng tôi hỏi con đang ước mơ gì, Liên đáp gọn lỏn: “Con ước được cha mẹ đưa đi chơi như các bạn, được đi học sau này trở thành cô giáo...”. Nói rồi cô bé quay đi, dù trong ánh đèn lờ mờ chúng tôi vẫn nhận thấy mắt em đang ngấn lệ. Dẫu biết đó chỉ là ước mơ giản dị nhưng với Liên sao nó quá xa vời.
Càng về khuya, nhiều con phố đã im lìm trong giấc ngủ, nhưng các em nhỏ vẫn phải lê đôi chân mỏi mòn trong màn sương lạnh giá. Sau chục tiếng đồng hồ đi bộ quanh các khu phố để bán bông, Nam ngồi thụp xuống hiên một căn nhà, định gục xuống chợp mắt một lát nhưng chợt nhận ra trên tay còn khá nhiều bông nên em lại hớt hải bật dậy, lọt thỏm trong bóng đêm.

Được sự hộ tống nhiệt tình của cậu em trai, hôm sau chúng tôi quyết định thức trắng đêm, đeo bám những kẻ chăn dắt về sào huyệt của chúng. Thấy chúng tôi liên tục làm việc giữa đêm hôm khuya khoắt, chị Kiều rất lo lắng và không quên dặn dò: “Bọn chúng rất dữ dằn và manh động, em phải hết sức cẩn trọng”. Dù biết sẽ gặp nhiều khó khăn và nguy hiểm, nhưng hàng ngày nhìn những đứa trẻ vô tội bị hành hạ chúng tôi không thể cầm lòng.

10 giờ tối hôm sau, chúng tôi bí mật theo chân các em tới góc giao lộ Bùi Viện - Đề Thám, Q1. Chọn một quán nước ở vỉa hè để quan sát, hơn 11 giờ, chúng tôi thấy Liên và bọn trẻ kéo nhau đến gặp một phụ nữ trạc ngoài tứ tuần, mái tóc nhuộm vàng hoe đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế mây đợi các em về nộp tiền. Sau khi giao bông cho lũ trẻ, bà ta không ngừng chỉ chỏ, ra lệnh. Lát sau, người phụ nữ ấy điều khiển chiếc Dream chạy lòng vòng để giám sát. Chúng tôi dò hỏi thì được bác xe ôm cho biết bà ta chính là chủ chăn dắt, cứ mười giờ tối đến đó “ngồi đồng” chờ sắp nhỏ đem tiền về nộp.

Sợ mụ ta nghi ngờ, chúng tôi không dám ngồi lâu, thỉnh thoảng lại lượn quanh các con phố. Ăn vội ổ bánh mì, chúng tôi tiếp tục bám theo các em. Đêm cuối năm trời lạnh, dù mặc cả áo khoác mà chân tay chúng tôi vẫn run rẩy nhưng bọn trẻ chỉ phong phanh tấm áo mỏng.
Thấy Nam lê đôi chân mệt mỏi, một vị khách hảo tâm mua cho một lon nước ngọt. Nam cầm vội, nốc một hơi hết luôn để lấy sức tiếp tục cuộc mưu sinh trong đêm trường. Đồng hồ điểm ba giờ sáng, chúng tôi quay lại chỗ quán nước thì thấy một gã thanh niên mặt mày bặm trợn, thân hình xăm trổ vằn vện đang ngồi chình ình trên yên xe. Sau khi trao đổi nhanh với bà Hồng, hắn ta lấy xe phóng đi, mắt liên tục đảo quanh quan sát. Lát sau gã bất ngờ quay lại, tiến về phía chúng tôi móc điện thoại ra chụp hình biển số xe máy rồi buông lời đe dọa: “Đ.M, chụp hình gì tụi này, xéo ngay khỏi đây để bọn tao còn làm ăn, nếu còn léng phéng thì đừng có trách...”. Biết đã gặp phải kẻ lưu manh, chúng tôi đành làm thinh. Thấy chúng tôi không phản ứng gì, hắn liền quay xe phóng vụt đi. Dù biết việc đeo bám những kẻ bặm trợn sẽ gặp nguy hiểm nhưng trước tình thế bất ngờ này chúng tôi cũng không khỏi hú vía.
 - 2
Nơi ở của những kẻ chăn dắt
Sau ít phút trấn tĩnh, chúng tôi quyết định rút lui. Vừa chạy xe ra đường Phạm Ngũ Lão, chúng tôi gặp ngay gã thanh niên hồi nãy, hắn vội cua xe dí theo. Chúng tôi nói cậu em bình tĩnh, chạy xe thật chậm và tìm cách cắt đuôi. Qua gương chiếu hậu, chúng tôi vẫn thấy hắn lẽo đẽo đằng sau. Chưa biết phải xử lý thế nào thì khi đến giao lộ Trương Định - Điện Biên Phủ, thấy các chiến sĩ cảnh sát cơ động và giao thông đang kiểm tra hành chính người đi đường, chúng tôi liền tấp vào, nhờ họ giúp đỡ. Thấy vậy gã kia liền quay xe vọt thẳng. Hai ngày sau, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình tìm sào huyệt của bọn chăn dắt.
Rút kinh nghiệm đêm hôm trước, lần này chúng tôi đổi xe máy và kiếm một góc khuất để bí mật theo dõi. Biết khoảng ba - bốn giờ sáng bọn chúng sẽ đón các em gần giao lộ Bùi Viện - Đề Thám, chúng tôi không rời mắt khỏi cung đường này. Đúng như dự đoán, khoảng hơn 3 giờ 30, mấy đứa nhỏ tụ về đây. Trước khi dừng xe, bà Hồng mắt láo liên nhìn quanh quan sát một vòng rồi ngoắc hai đứa nhỏ lên xe. Gã thanh niên đi cùng thỉnh thoảng lại ngoái cổ ra sau, rồi liên tục điều chỉnh gương chiếu hậu. Chúng tôi tà tà bám theo. Qua khỏi cầu Ông Lãnh, hắn tăng ga chạy vun vút. Chúng tôi định đua theo nhưng nếu vượt lên bà Hồng đang chạy phía trước sẽ phát hiện, rất dễ bại lộ. Nếu để bọn chúng phát hiện thì công sức đeo bám sẽ đổ sông đổ biển. Thế nên chúng tôi quyết định theo sau bà Hồng.

Qua khỏi cầu Kênh Tẻ, chúng tôi sởn da gà khi thấy đường quá vắng vẻ. Giữa đêm hôm khuya khoắt, nếu bị phát hiện, bao vây chắc chúng tôi sẽ không còn đường về. Tới siêu thị Lotte, bà Hồng quẹo trái vào đường Nguyễn Thị Thập. Đường vắng tanh nên bà ấy bắt đầu tăng tốc khiến chúng tôi cũng phải hụt hơi bám theo. Chạy đến gần cuối đường gặp cây xăng trên đường Nguyễn Thị Thập, bà ta bất ngờ cho xe rẽ trái đi ngược chiều rồi quẹo vào hẻm 142, chúng tôi cũng giảm tốc độ, giãn khoảng cách và bám theo. Con hẻm vòng vèo sâu hun hút như muốn thách thức chúng tôi. Đi sâu vào trong khoảng vài trăm mét, bà ta rẽ phải. Ngõ nhỏ ngoằn ngoèo sâu hun hút, chúng tôi định bám theo thì tiếng chó sủa inh ỏi. Thấy không an toàn, chúng tôi đành quay ra, ghi nhớ đặc điểm con hẻm rồi chuồn nhanh.

Do đã nắm rõ lộ trình và thời gian đi về của bọn chúng nên đêm hôm sau, chúng tôi quyết định mai phục ở con hẻm này. Có mặt tại đây lúc ba giờ sáng, lần này chúng tôi chia nhau núp ở những khúc cua. Con hẻm nhỏ chằng chịt tối thui, muỗi nhiều như vỏ trấu, chỉ cần thấy ánh đèn xe cùng tiếng xe máy nổ là có thể khoanh vùng được nhà đối tượng. Chỉ cần xác định bọn chúng đi vào ngõ nào là có thể lần ra sào huyệt. Gần bốn giờ sáng, thấy ánh đèn pha xe máy, chúng tôi vội núp vào cổng những ngôi nhà trong hẻm thì thấy bọn chúng quẹo vào con hẻm số 300 Nguyễn Văn Linh.

Hôm sau chúng tôi lại gần khu vực này dò hỏi thì người dân cho biết: cách đây ba năm vợ chồng ông Châu - bà Hồng đến thuê căn nhà này và tá túc từ đó đến nay nhưng họ rất ít quan hệ với hàng xóm nên người dân ở đây cũng không biết gì về họ nhiều, chỉ thấy tối nào bà ta và con trai cũng chở mấy đứa nhỏ đi bán bông. Từ nguồn tin này, chúng tôi lững thững đi bộ để dò la, thì bất ngờ nhìn thấy chiếc xe Dream quen thuộc hôm trước gã thanh niên sử dụng rượt theo chúng tôi đang dựng trước cửa tiệm, bên trong có mấy người đàn ông đang đứng ngồi lố nhố. Để chắc chắn, chúng tôi kiếm quán nước gần đó ngồi theo dõi. Đến 18 giờ, thấy anh em Liên - Nam - Dũng bước ra cổng, mỗi đứa xách theo hai bịch bông trèo lên xe bà Hồng và gã thanh niên bữa nọ...
(Còn tiếp)
Theo Thanh Huyền (Công an TP.HCM)