Anh hãy chỉ em cách để em ghét anh, hận anh bây giờ (Ảnh minh họa)
Làm sao để từ bỏ người mà em yêu chỉ vì lý do- không hợp tuổi?
Ngày trước, khi chưa quen anh, có ai nói đến chuyện bói toán hay mê tín gì đó em đều không quan tâm vì nghĩ thật vớ vẩn. Khi đọc những bài báo nói đôi lứa vì chuyện đó mà chia tay, thì em sẽ thẳng thừng nói rằng: chỉ là vớ vẩn thôi mà. Thế mà giờ em lại khổ sở vì chuyện này, có phải ghét của nào trời trao của ấy?
Em và anh quen nhau một cách tình cờ, và yêu cũng thật tình cờ. Ngày em đến xóm trọ, anh cũng như bao người bình thường khác, không có chút gì ấn tượng với em nhưng có lẽ do số phận, cho em gặp anh, yêu anh và còn nhiều hơn thế.
Trong lúc em buồn vì chuyện tình cảm, thì đúng lúc đó anh cũng vậy, có lẽ vì thế nên anh và em nói chuyện với nhau nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn. Em còn nhớ như in cái ngày, anh ngồi nói chuyện với em đến 2h sáng, khi đó em biết anh buồn lắm, anh nói anh mới chia tay người yêu... không phải vì anh hết yêu cô ấy mà vì cô ấy đã chọn người khác không phải anh. Em biết lúc đó anh yêu chị ấy nhiều lắm, không hiểu sao anh lại nói chuyện đó với em - một người mới quen anh. Từ đó những lần đi dạo cùng nhau càng nhiều dần lên, anh nhớ chứ? Anh và em cùng chia sẻ nhiều hơn, và không biết từ lúc nào anh đã xuất hiện trong tâm trí em mỗi khi đêm về. Rồi em còn thấy khó chịu khi anh nói chuyện với người mà anh nói anh đã chia tay, em biết khi đó em đã yêu anh mất rồi. Em ghen với quá khứ của anh, em biết lúc đó anh cũng biết tình cảm của em. Rồi mấy tháng sau anh đã tỏ tình với em. Không lãng mạn, không phô trương mà cũng không ai biết... khi đó là trước khi về nghỉ tết. Thế mà giờ cũng đã được một năm rồi đấy.
Em đã từng rất giận anh vì những lần anh đi đón em mà không muốn cho người khác biết. Sao em không nhận ra là anh chưa sẵn sàng với em? Anh vẫn chưa quên chị ấy, chưa thực sự yêu em. Nhưng em không nhận ra, em quá mê muội với tình yêu của anh.
Yêu nhau được một thời gian thì anh đưa em về nhà, tất cả mọi người, từ gia đình bạn bè của anh em đều biết, khi đó em cứ nghĩ cuộc sống của em đã gắn chặt với anh. Em đã coi gia đình anh như gia đình thứ 2 của mình vậy. Nhưng em đâu có biết gia đình anh không đồng ý em vì lý do không hợp tuổi.
Khi biết được chuyện này em không tin vào sự thật, em ngây ngô nghĩ rằng, chắc mọi người không thích em ở điểm gì đó thôi, em sẽ cố gắng vì tình yêu của em và anh. Và tất nhiên em cũng muốn anh như vậy.
Nhưng em đã nhầm, gia đình anh nhất quyết phản đối, anh cũng không có chính kiến riêng của mình, không dứt khoát với em, không cho em cơ hội được nói ra suy nghĩ của mình. Em đã buồn lắm, khóc nhiều lắm vì một người vô tâm như anh.
Em biết khi đến với em anh không hề yêu em. Nếu có thì đó chỉ là thứ tình cảm thay thế thôi đúng không. Và giờ, cứ coi như anh yêu em đi, thì anh cũng không đứng ra bảo vệ tình yêu của mình. Bảo về ở đây không có nghĩa là em muốn anh chống lại gia đình mình, vì em biết gia đình muốn tốt cho em và anh thôi.
Nhưng ít nhất thì trong lúc này, anh phải có quan điểm rõ ràng của anh chứ. Thà anh bỏ em, ừ thì đau một lần còn hơn cứ như thế này.
Quan tâm em, nhưng lại không xác định được là sẽ đi đến đâu. Biết thế rồi sao anh không dứt khoát. Anh à, em là con gái mà, dù mạnh mẽ đến đâu thì em cũng biết đau. Em chưa bao giờ có cảm giác mình cần một người đến như vậy. Có lẽ do em đã quá yêu anh.
Nếu chỉ là mê tín, nếu anh quan tâm tới suy nghĩ của em một chút, nếu anh có chính kiến của mình, nếu như em chưa từng gặp anh... Có lẽ giờ trong anh em là một đứa con gái đang cố níu kéo tình yêu. Vâng, đúng là em đang níu kéo. Em không muốn mất tình yêu theo cách này anh à.
Nhưng có lẽ em phải buông tay rồi vì em biết anh giờ quan tâm em theo cách không muốn làm em khổ, em buồn. Nếu nói em không buồn thì là nói dối. Em đã thử từ bỏ, nhưng em không làm được.
Sao lại có "số phận'' ở đây. Nếu có số phận, nếu đã biết không hợp tuổi, sao số phận lại cho em gặp anh, yêu anh?
Anh hãy chỉ cho em biết, em phải làm sao bây giờ, làm sao để từ bỏ người mà em yêu chỉ vì lý do- không hợp tuổi?
Anh hãy chỉ em cách để em ghét anh, hận anh bây giờ.
Ừ, thì em sẽ từ bỏ. Từ giờ anh sẽ không phải nghe em kêu ca mỗi lần anh nhắn tin chậm nữa. Anh sẽ không phải mắng em vì em không chịu ăn uống. Từ giờ trong cuộc sống của anh sẽ không còn em trong đó nữa. Anh cũng sẽ không phải hàng tuần đi mấy chục km về thăm em nữa. Tất cả bắt đầu lại từ đầu nhé.
Em thua rồi, thua cái số phận nghiệt ngã này, em sẽ không phải để người em yêu khó xử, anh không dám đưa ra quyết định của mình thì em sẽ làm. Nhưng anh hãy nhớ, đừng đam mê mấy cái trò vô bổ đó nữa nhé. Nó không tốt cho anh đâu, em biết anh sẽ đủ chín chắn để biết mình đang làm gì mà. Từ giờ em sẽ chẳng có quyền gì để giận anh mỗi khi anh ngồi chơi bài nữa. Anh sẽ không phải nói dối em mỗi khi chơi nữa đâu. Nhưng anh à, cứ cho với tư cách là người bạn đi, thì em cũng muốn anh từ bỏ nó.
Và sau này, khi anh có người yêu mới, anh đừng nhắc về em như một người cũ nhé. Em không muốn, chưa bao giờ muốn trở thành người yêu cũ của anh, anh hãy nhớ đến em như là một kỷ niệm đẹp, chứ không phải là người yêu cũ nhé.
Đừng nghĩ là mình chia tay nhau mà hãy nghĩ chúng ta đã yêu xong rồi. Như vậy sẽ tốt hơn phải không anh.
Và nhân đây, mình cũng muốn nhắn tới những người đang yêu, hãy cố giữ gìn hạnh phúc của mình nhé, vì trong hàng tỷ người, người yêu bạn đã chọn bạn. Hãy cảm thấy mình là người may mắn nhé.
Tạm biệt anh - kỷ niệm của em.
Em và anh quen nhau một cách tình cờ, và yêu cũng thật tình cờ. Ngày em đến xóm trọ, anh cũng như bao người bình thường khác, không có chút gì ấn tượng với em nhưng có lẽ do số phận, cho em gặp anh, yêu anh và còn nhiều hơn thế.
Trong lúc em buồn vì chuyện tình cảm, thì đúng lúc đó anh cũng vậy, có lẽ vì thế nên anh và em nói chuyện với nhau nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn. Em còn nhớ như in cái ngày, anh ngồi nói chuyện với em đến 2h sáng, khi đó em biết anh buồn lắm, anh nói anh mới chia tay người yêu... không phải vì anh hết yêu cô ấy mà vì cô ấy đã chọn người khác không phải anh. Em biết lúc đó anh yêu chị ấy nhiều lắm, không hiểu sao anh lại nói chuyện đó với em - một người mới quen anh. Từ đó những lần đi dạo cùng nhau càng nhiều dần lên, anh nhớ chứ? Anh và em cùng chia sẻ nhiều hơn, và không biết từ lúc nào anh đã xuất hiện trong tâm trí em mỗi khi đêm về. Rồi em còn thấy khó chịu khi anh nói chuyện với người mà anh nói anh đã chia tay, em biết khi đó em đã yêu anh mất rồi. Em ghen với quá khứ của anh, em biết lúc đó anh cũng biết tình cảm của em. Rồi mấy tháng sau anh đã tỏ tình với em. Không lãng mạn, không phô trương mà cũng không ai biết... khi đó là trước khi về nghỉ tết. Thế mà giờ cũng đã được một năm rồi đấy.
Em đã từng rất giận anh vì những lần anh đi đón em mà không muốn cho người khác biết. Sao em không nhận ra là anh chưa sẵn sàng với em? Anh vẫn chưa quên chị ấy, chưa thực sự yêu em. Nhưng em không nhận ra, em quá mê muội với tình yêu của anh.
Yêu nhau được một thời gian thì anh đưa em về nhà, tất cả mọi người, từ gia đình bạn bè của anh em đều biết, khi đó em cứ nghĩ cuộc sống của em đã gắn chặt với anh. Em đã coi gia đình anh như gia đình thứ 2 của mình vậy. Nhưng em đâu có biết gia đình anh không đồng ý em vì lý do không hợp tuổi.
Khi biết được chuyện này em không tin vào sự thật, em ngây ngô nghĩ rằng, chắc mọi người không thích em ở điểm gì đó thôi, em sẽ cố gắng vì tình yêu của em và anh. Và tất nhiên em cũng muốn anh như vậy.
Nhưng em đã nhầm, gia đình anh nhất quyết phản đối, anh cũng không có chính kiến riêng của mình, không dứt khoát với em, không cho em cơ hội được nói ra suy nghĩ của mình. Em đã buồn lắm, khóc nhiều lắm vì một người vô tâm như anh.
Em đã buồn lắm, khóc nhiều lắm vì một người vô tâm như anh (Ảnh minh họa)
Nhưng ít nhất thì trong lúc này, anh phải có quan điểm rõ ràng của anh chứ. Thà anh bỏ em, ừ thì đau một lần còn hơn cứ như thế này.
Quan tâm em, nhưng lại không xác định được là sẽ đi đến đâu. Biết thế rồi sao anh không dứt khoát. Anh à, em là con gái mà, dù mạnh mẽ đến đâu thì em cũng biết đau. Em chưa bao giờ có cảm giác mình cần một người đến như vậy. Có lẽ do em đã quá yêu anh.
Nếu chỉ là mê tín, nếu anh quan tâm tới suy nghĩ của em một chút, nếu anh có chính kiến của mình, nếu như em chưa từng gặp anh... Có lẽ giờ trong anh em là một đứa con gái đang cố níu kéo tình yêu. Vâng, đúng là em đang níu kéo. Em không muốn mất tình yêu theo cách này anh à.
Nhưng có lẽ em phải buông tay rồi vì em biết anh giờ quan tâm em theo cách không muốn làm em khổ, em buồn. Nếu nói em không buồn thì là nói dối. Em đã thử từ bỏ, nhưng em không làm được.
Sao lại có "số phận'' ở đây. Nếu có số phận, nếu đã biết không hợp tuổi, sao số phận lại cho em gặp anh, yêu anh?
Anh hãy chỉ cho em biết, em phải làm sao bây giờ, làm sao để từ bỏ người mà em yêu chỉ vì lý do- không hợp tuổi?
Anh hãy chỉ em cách để em ghét anh, hận anh bây giờ.
Ừ, thì em sẽ từ bỏ. Từ giờ anh sẽ không phải nghe em kêu ca mỗi lần anh nhắn tin chậm nữa. Anh sẽ không phải mắng em vì em không chịu ăn uống. Từ giờ trong cuộc sống của anh sẽ không còn em trong đó nữa. Anh cũng sẽ không phải hàng tuần đi mấy chục km về thăm em nữa. Tất cả bắt đầu lại từ đầu nhé.
Em thua rồi, thua cái số phận nghiệt ngã này, em sẽ không phải để người em yêu khó xử, anh không dám đưa ra quyết định của mình thì em sẽ làm. Nhưng anh hãy nhớ, đừng đam mê mấy cái trò vô bổ đó nữa nhé. Nó không tốt cho anh đâu, em biết anh sẽ đủ chín chắn để biết mình đang làm gì mà. Từ giờ em sẽ chẳng có quyền gì để giận anh mỗi khi anh ngồi chơi bài nữa. Anh sẽ không phải nói dối em mỗi khi chơi nữa đâu. Nhưng anh à, cứ cho với tư cách là người bạn đi, thì em cũng muốn anh từ bỏ nó.
Và sau này, khi anh có người yêu mới, anh đừng nhắc về em như một người cũ nhé. Em không muốn, chưa bao giờ muốn trở thành người yêu cũ của anh, anh hãy nhớ đến em như là một kỷ niệm đẹp, chứ không phải là người yêu cũ nhé.
Đừng nghĩ là mình chia tay nhau mà hãy nghĩ chúng ta đã yêu xong rồi. Như vậy sẽ tốt hơn phải không anh.
Và nhân đây, mình cũng muốn nhắn tới những người đang yêu, hãy cố giữ gìn hạnh phúc của mình nhé, vì trong hàng tỷ người, người yêu bạn đã chọn bạn. Hãy cảm thấy mình là người may mắn nhé.
Tạm biệt anh - kỷ niệm của em.
chicothelatinhyeu.1234@gmail.com