Anh ta đã quyết tâm chia tay với tôi - một người vợ “hoàn hảo” (Ảnh minh họa)
"Em quá hoàn hảo và chu toàn nên anh không xứng đáng để sống với em nữa."
Sau khi tôi sinh con, chồng tôi bảo: “Anh cần em nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đình, một mình anh kiếm tiền là đủ”. Vậy là tôi chia tay với sự nghiệp của mình, vì đồng lương ít ỏi ở một cơ quan nhà nước thực sự không đủ để tôi “mua sữa cho con”...
Tôi không dám tự nhận mình là người phụ nữ hoàn hảo, nhưng chồng tôi cũng như gia đình chồng ai cũng khen tôi đảm đang, hiền thục, biết đối nhân xử thế. Sau vài năm khó khăn, kinh tế gia đình tôi bắt đầu khá lên, đồng nghĩa với việc chồng tôi bận rộn hơn, về nhà muộn hơn, nhiều hôm anh về trong tình trạng ngà ngà say.
Một hôm bỗng chồng tôi về sớm. Trong khi anh tắm thì điện thoại của anh đổ chuông, tôi đã định không cầm máy, nhưng lại có tin nhắn, sự tò mò thôi thúc tôi đọc tin nhắn đó… và choáng váng trước những lời lẽ ngọt ngào: “Anh yêu, anh về đến nhà chưa? Lâu lâu về sớm với gia đình một bữa cho vui. Sáng mai qua em sớm, chúng mình cùng đi ăn sáng nhé…”. Lúc đó chân tay tôi bủn rủn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ phản bội mình nên tự trấn tĩnh: “Chắc có ai nhắn nhầm hay trêu chọc anh ấy thôi”... Tôi thản nhiên như không biết chuyện gì, vẫn cùng chồng ăn tối vui vẻ, sau đó chúng tôi cùng xem phim. Trước khi đi ngủ, anh còn hứa trưa mai sẽ về ăn cơm với gia đình.
Sáng hôm sau anh dậy rồi vội vã đi làm. Tôi cũng gửi con và lên kế hoạch theo dõi “lịch làm việc” của chồng. Tôi ngồi trong quán cà phê đối diện cơ quan anh để quan sát. Gần trưa anh ra khỏi công ty, tôi bám theo. Anh rẽ vào một con hẻm và dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, một cô gái đon đả bước ra đón anh. Lúc đó tôi thật sự không tin vào mắt mình, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để tính tiếp xem mình phải làm gì. Tôi quyết định bấm điện thoại, hỏi chồng trưa nay có về nhà ăn cơm như đã hứa không. Sau hai hồi chuông anh trả lời: “Anh phải tiếp khách nên không về được. Tối anh về sớm!”.
Tôi nghẹn lời không nói được gì nữa. 10 phút sau tôi bước tới bấm chuông ngôi nhà đó, cô gái kia ra mở cửa và hỏi: “Chị tìm ai?”, tôi nói “Tôi tìm chủ nhân của chiếc xe kia”. Mặt cô ta biến sắc và có vẻ lo lắng, cô ta định chặn tôi lại, nhưng tôi gạt ra và nói thẳng: “Cô hãy để tôi vào nhà, nếu không muốn tôi làm ầm ĩ để thiên hạ biết cô là kẻ đi cướp chồng người khác”...
Khi tôi bước vào trong nhà, tiếng chồng tôi hỏi vọng ra từ phòng ngủ (hỏi cô bồ, không phải hỏi tôi): “Ai đến vậy em?”, tôi cố giữ giọng bình tĩnh: “Chắc anh không hoan nghênh người khách này đúng không?” Chồng tôi hoảng hốt mặc vội quần áo, rồi cả ba người ngồi im lặng. Cổ tôi nghẹn đắng, nhưng tôi không thể cất lên được những lời chua ngoa, cay nghiệt như những người phụ nữ đi đánh ghen khác... Một lúc sau tôi đứng dậy: “Em đến đây để xem anh sống thế nào. Nếu anh thấy chỗ này tốt hơn gia đình thì cứ ở lại, em không níu kéo anh nữa”. Nói xong, tôi bỏ ra về. Anh cũng theo tôi về nhà và không nói thêm bất cứ điều gì. Thấy vậy, tôi nghẹn giọng hỏi: “Tôi có điểm nào không tốt với anh? Tại sao anh đối xử với tôi như vậy?...”. Anh ta trả lời rất mềm mỏng: “Anh là người có lỗi với em, với gia đình. Để chuộc lỗi và giải thoát cho em, anh xin em hãy chấp thuận ly hôn. Em quá hoàn hảo và chu toàn nên anh không xứng đáng để sống với em nữa. Em có biết mỗi khi em nói “Em tin anh là người chồng tốt và người cha tuyệt vời của con” thì anh cảm thấy có lỗi và khó chịu như thế nào không? Anh đã nói hết suy nghĩ của mình...”.
Vậy là anh ta đã quyết tâm chia tay với tôi - một người vợ “hoàn hảo”, để đến với một người phụ nữ khác “đỡ hoàn hảo” hơn? Cái lý của anh ta có chấp nhận được không nhỉ? Tôi có nên khuyên các bà vợ rằng: Để giữ được chồng, các chị hãy bớt “hoàn hảo” đi, hãy đi ra ngoài, tham gia công việc xã hội và tự chăm sóc bản thân; đừng chỉ quanh quẩn với chuyện nhà cửa, bếp núc, rồi hy sinh tất cả vì chồng con...? Bởi đàn ông họ thường nói “anh chỉ cần em như vậy thôi”, nhưng sự thật họ nói vậy mà không phải vậy đâu!
Tôi không dám tự nhận mình là người phụ nữ hoàn hảo, nhưng chồng tôi cũng như gia đình chồng ai cũng khen tôi đảm đang, hiền thục, biết đối nhân xử thế. Sau vài năm khó khăn, kinh tế gia đình tôi bắt đầu khá lên, đồng nghĩa với việc chồng tôi bận rộn hơn, về nhà muộn hơn, nhiều hôm anh về trong tình trạng ngà ngà say.
Một hôm bỗng chồng tôi về sớm. Trong khi anh tắm thì điện thoại của anh đổ chuông, tôi đã định không cầm máy, nhưng lại có tin nhắn, sự tò mò thôi thúc tôi đọc tin nhắn đó… và choáng váng trước những lời lẽ ngọt ngào: “Anh yêu, anh về đến nhà chưa? Lâu lâu về sớm với gia đình một bữa cho vui. Sáng mai qua em sớm, chúng mình cùng đi ăn sáng nhé…”. Lúc đó chân tay tôi bủn rủn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ phản bội mình nên tự trấn tĩnh: “Chắc có ai nhắn nhầm hay trêu chọc anh ấy thôi”... Tôi thản nhiên như không biết chuyện gì, vẫn cùng chồng ăn tối vui vẻ, sau đó chúng tôi cùng xem phim. Trước khi đi ngủ, anh còn hứa trưa mai sẽ về ăn cơm với gia đình.
Sáng hôm sau anh dậy rồi vội vã đi làm. Tôi cũng gửi con và lên kế hoạch theo dõi “lịch làm việc” của chồng. Tôi ngồi trong quán cà phê đối diện cơ quan anh để quan sát. Gần trưa anh ra khỏi công ty, tôi bám theo. Anh rẽ vào một con hẻm và dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, một cô gái đon đả bước ra đón anh. Lúc đó tôi thật sự không tin vào mắt mình, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để tính tiếp xem mình phải làm gì. Tôi quyết định bấm điện thoại, hỏi chồng trưa nay có về nhà ăn cơm như đã hứa không. Sau hai hồi chuông anh trả lời: “Anh phải tiếp khách nên không về được. Tối anh về sớm!”.
Đàn ông họ thường nói “anh chỉ cần em như vậy thôi”, nhưng sự thật họ nói vậy mà không phải vậy đâu! (Ảnh minh họa)
Khi tôi bước vào trong nhà, tiếng chồng tôi hỏi vọng ra từ phòng ngủ (hỏi cô bồ, không phải hỏi tôi): “Ai đến vậy em?”, tôi cố giữ giọng bình tĩnh: “Chắc anh không hoan nghênh người khách này đúng không?” Chồng tôi hoảng hốt mặc vội quần áo, rồi cả ba người ngồi im lặng. Cổ tôi nghẹn đắng, nhưng tôi không thể cất lên được những lời chua ngoa, cay nghiệt như những người phụ nữ đi đánh ghen khác... Một lúc sau tôi đứng dậy: “Em đến đây để xem anh sống thế nào. Nếu anh thấy chỗ này tốt hơn gia đình thì cứ ở lại, em không níu kéo anh nữa”. Nói xong, tôi bỏ ra về. Anh cũng theo tôi về nhà và không nói thêm bất cứ điều gì. Thấy vậy, tôi nghẹn giọng hỏi: “Tôi có điểm nào không tốt với anh? Tại sao anh đối xử với tôi như vậy?...”. Anh ta trả lời rất mềm mỏng: “Anh là người có lỗi với em, với gia đình. Để chuộc lỗi và giải thoát cho em, anh xin em hãy chấp thuận ly hôn. Em quá hoàn hảo và chu toàn nên anh không xứng đáng để sống với em nữa. Em có biết mỗi khi em nói “Em tin anh là người chồng tốt và người cha tuyệt vời của con” thì anh cảm thấy có lỗi và khó chịu như thế nào không? Anh đã nói hết suy nghĩ của mình...”.
Vậy là anh ta đã quyết tâm chia tay với tôi - một người vợ “hoàn hảo”, để đến với một người phụ nữ khác “đỡ hoàn hảo” hơn? Cái lý của anh ta có chấp nhận được không nhỉ? Tôi có nên khuyên các bà vợ rằng: Để giữ được chồng, các chị hãy bớt “hoàn hảo” đi, hãy đi ra ngoài, tham gia công việc xã hội và tự chăm sóc bản thân; đừng chỉ quanh quẩn với chuyện nhà cửa, bếp núc, rồi hy sinh tất cả vì chồng con...? Bởi đàn ông họ thường nói “anh chỉ cần em như vậy thôi”, nhưng sự thật họ nói vậy mà không phải vậy đâu!
Theo Lao động