Thu Sài Gòn

Tôi đến với mảnh đất Sài Gòn vào những ngày mùa thu đậm sắc vàng. Những cơn gió nhẹ nhàng khẽ thổi làm rung tán lá. Trời thu trong veo, cao vời vợi, chút nắng vàng nhẹ ấm áp tạo cảm giác thoải mái cho con người.

Mùa thu – đó là mùa để lại nhiều ấn tượng và nỗi nhớ cho con người. Thu đến, tạo ra một khoảng trời bình yên cho chúng ta. Và cũng chẳng hiểu vì sao mà thi nhân xưa đều cho rằng mùa thu buồn. Nhà thơ Xuân Diệu đã viết rằng:
                                   
                                    “Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
                                     Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
                                     Đây mùa thu tới – mùa thu tới
                                     Với áo mơ phai dệt lá vàng.”
                                                                        ( Trích “Đây mùa thu tới”-Xuân Diệu)


Có lẽ chính từ khoảng trời êm dịu, nhẹ nhàng mà, trong veo đã mang lại cảm giác nhẹ nhõm , thoải máicho con người, cho nên chúng ta mới thấy mùa thu buồn. Mùa thu tựa như một người con gái mang một vẻ đẹp kiều diễm , e lệ, song lại thấp thoáng nỗi buồn trên đôi mắt. Đẹp và Buồn đó là hai người bạn tâm giao làm nên sự đặc trưng của mùa thu. Thu đẹp nhưng buồn, thu buồn nhưng lại đẹp. Ấy phải chăng là sự đặc biệt
mà tạo hóa đã dành riêng cho mùa thu.

Mùa thu ở Sài Gòn tuy không biểu hiện rõ như tiết trời của miền Bắc, đặc biệt là Hà Nội, song lòng người vẫn rất ấn tượng. Ấn tượng bởi sắc vàng của lá, khắp phố phường Sài Gòn đều nhuốm một màu vàng. Một màu vàng nhẹ, tươi tắn, gieo cho con người cảm giác bình yên. Có lẽ những ai sinh sống ở Sài Gòn ít có dịp tìm được cảm giác thanh bình, nhẹ nhõm, bởi đây là chốn phồn hoa đô thị, tấp nập người và xe, để tìm được một khoảng không giantinh4 lặng cho riêng mình quả thực là rất khó. Tôi chọn cho mình một chiếc ghế đá tại công viên 23 – 9 để tận hưởng cái cảm giác của ngày thu trong vắt. Thỉnh thoảng cơn gió nhẹ chao qua làm những tán lá vàng thi nhau rơi xuống, xào xạc cả một khoảng trời. Ngồi ngắm lá thu rơi, thật lãng mạn, lãng mạn nhưng buồn bởi cảm giác xa nhà, nhớ bạn bè luôn thường trực trong tôi. Tự dưng lại thấy nhớ mùa thu của quê nhà quá. Và lòng thầm rung động bởi những vần thơ:

                                    “Tôi đến bên em một sớm thu
                                      Khe núi sương mù gió vi vu
                                      Ngọt ngào, thoang thoảng từ lòng đất
                                      Ngây ngất hương trời hay hương hoa.

                                      Mộc mạc đơn sơ em đứng đó
                                      Khung trời hoang dã sóng lung linh
                                      Đàn bướm lượn quanh vàng, tím, trắng
                                      Tiếng chim khẽ gọi khúc bình yên.”
                                                                                                (Sưu tầm)

                                                                                                            Tác giả: Mạnh Quân(thienhieu.com)