Trăng tuổi thơ


Đã lâu lắm rồi nó mới nhìn thấy một ông trăng to, tròn và vàng rực đến thế. Ngày bé ở quê nó, trăng tròn là điều đương nhiên vào những ngày Rằm. Và nó ấn tượng nhất là Rằm Trung Thu, khi ấy thì ông trăng to lắm, tròn và vàng rực cơ. Nó vẫn nghe mẹ nó kể lại là có chị Hằng và chú Cuội ở trên cung trăng. Nếu nó học giỏi thì sau này sẽ được mẹ cho lên chơi với chú Cuội và chị Hằng. Nó thích lắm!



Ngày bé ở quê, những đêm trăng sáng không có gì là lạ, bọn con nít trong xóm nó lại í ới gọi nhau ra chơi trò đuổi bắt. Vui. Thời gian trôi nhanh quá, lên cấp 2 và cấp 3, nó ít để ý tới những mùa trăng tròn, đơn giản vì đã quá quen thuộc với nó rồi. Nó ở quê mà, không gian rộng lớn, gió mát rười rượi, ngồi dưới ánh trăng kể cho nhau nghe nhiều câu chuyện, đó là điều bình thường.

Khi đi học xa nhà, tại một chốn phồn hoa đô thị như Sài thành, nó hiếm khi được thả hồn vào ánh trăng vàng như nắng mùa hạ nữa. Nó thấy sao mà nhớ những ngày xưa đến thế chứ. Tự dưng lại thèm được ngồi dưới ánh trăng vàng kia mà ca hát, mà đùa vui cùng nhau. Có những buổi đêm nó lên sân thượng ngồi hóng gió, nhìn ra cánh đồng xa xa, thỉnh thoảng có một đốm trắng, đó là có một ngôi nhà nào đó, những đêm trăng sáng thì nó kiểu gì cũng tranh thủ leo lên sân thượng để ngắm rồi. Khi đó nó lại lẩm nhẩm câu thơ:

“Trăng ơi từ đâu đến
    Hay từ cánh đồng xa
          Trăng hồng như quả chín
       Lửng lơ lên trước nhà”

                                                                        (“Trăng ơi từ đâu đến” – Trần Đăng Khoa)

Hôm nay bất chợt nó nhìn lên bầu trời và thấy một vầng trăng tròn vành vạnh và sáng đến lạ kì. “Trăng quê hương” – nó reo lên trong niềm vui khôn xiết. Lâu lắm rồi nó mới thấy hình ảnh quen thuộc này. Cảm giác thật là khó tả. Có cái gì đó vừa vui lại vừa buồn. Vui vì gặp lại người bạn của tuổi thơ. Buồn vì nhiều khi nó thấy mình vô tâm quá, giờ đây trăng cũng trở nên xa lạ dần với nó. Khoảng cách trăng và nó sao mà cao vời vợi thế chứ. Vả lại nó cũng biết là nó chẳng bao giờ được lên cung trăng chơi với chị Hằng và chú Cuội nữa  rồi!



Nhưng dù sao thì nó cũng vui vì được trở về ngày xưa, được thả hồn theo ánh trăng vàng của ngày bé. Một người bạn của thời ấu thơ. Yêu trăng và vẫn sẽ nhớ đến người bạn ngày bé này - đó là lời nó tự nhủ với lòng mình.


                                                                                                                  Tác giả: Mạnh Quân